Kể Lại Chuyện Chiếc Lá Cuối Cùng
Mời các bạn cùng tìm hiểu thêm Văn mẫu Đóng vai Giôn-xi nói lại câu chuyện Chiếc lá cuối cùng của O.Hen-ri lớp 8 được công ty chúng tôi chọn lọc và giới thiệu ngay dưới đây nhằm giúp các em học sinh mở rộng vốn tự và bài viết liên quan các ý tưởng phát minh cho nội dung bài viết của mình.
Bạn đang xem: Kể lại chuyện chiếc lá cuối cùng
Dàn bài đóng vai Giôn-xi nói lại mẩu truyện Chiếc lá sau cùng của O.Hen-ri chi tiết nhất
Mở bài:
- ra mắt về phiên bản thân:
+ tiếng tôi, Giôn – xi đang trở thành một họa sĩ được rất nhiều người biết đến
+ Tôi đã triển khai được giấc mơ của bản thân nhờ gắng Bơ – men.
Thân bài:
- form cảnh mùa đông và tình cảnh tuyệt vọng của tôi
+ Tôi bị bệnh sưng phổi.
+ Thời tiết: đang là mùa đông
Tôi sẽ đầu sản phẩm số phận bằng phương pháp đặt sự sống của chính mình vào con số của loại lá thường xuân bên trên cây, lá rụng không còn nghĩa là tôi cũng xong cuộc đời của mình.
- tình huống đảo ngược sản phẩm công nghệ nhất
+ tâm trạng đau khổ và hồi hộp của Xiu khi đề xuất mở cửa.
+ Sự bất thần ngoài dự kiến: mẫu lá sau cuối vẫn còn đó, hy vọng đã trở lại
+ trung ương trạng hay vọng, thiếu ý thức vào sự sống
+ chiếc lá vẫn còn: có tác dụng thức thức giấc ý chí sống, giúp tôi vượt qua bệnh dịch tật
- trường hợp đảo ngược lần máy hai
+ trọng tâm trạng chị Xiu: từ bỏ hồi hộp, lo lắng đến nắm rõ sự thật là việc hòa trộn tình yêu thương và cảm phục trước tấm lòng cao tay của nắm Bơ – men.
+ Sự mất mát từ một hành động lừa dối cao cả
+ Nghệ thuật hoàn toàn có thể thức tỉnh lòng tin của bé người, trên hết là tình thương yêu đồng loại.
Kết bài:
+ Đánh giá, nhìn nhận và đánh giá lại vấn đề
+ cảm xúc và lòng biết ơn so với cụ Bơ – men
Bài văn mẫu Vào vai Giôn-xi nói lại mẩu chuyện Chiếc lá sau cuối số 1 chân thành và ý nghĩa nhất
Tôi là Giôn – xi, một cô họa sĩ nghèo giữa phố thị phồn hoa, lan tràn của nước Mĩ. Cuộc đời tôi y hệt như một bức ảnh đầy màu sắc sắc, có những mảng về tối u uất, bi tráng thương, cũng có thể có cả mọi sắc thái tươi tắn, tỏa sáng của niềm tin và hi vọng. Đã có những thời gian tôi vô vọng đến mức hy vọng từ giã cõi đời, tuy vậy rồi suôn sẻ thay, đã gồm có người xuất sắc xuất hiện để truyền cho tôi thêm đụng lực, thêm khát khao sống. Một trong những những fan tôi luôn luôn biết ơn cùng kính trọng độc nhất là ông cụ Bơ – men, người đã mang lại tôi cơ hội tiếp tục sống, liên tiếp đặt niềm tin vào hầu như ngày tháng đen tối nhất của cuộc đời.
Ngày đó, tôi sống trong một khu công ty trọ phải chăng tiền cùng rất chị Xiu. Chị cũng là một trong những họa sĩ nghèo. Xiu là người tốt nhất có thể bụng và ấm áp. Gần phòng shop chúng tôi có một người họa sĩ già, tên cố gắng là Bơ – men. Cụ đã chiếm hữu cả đời cho sự nghiệp nhưng cho tận bây giờ, cụ vẫn chưa kiếm được nguồn cảm xúc để hoàn toàn có thể vẽ đề xuất một bức tranh kiệt xuất. Trông thay như thể lúc nào thì cũng đang chếnh choáng say vậy.
Mùa đông năm ấy khôn cùng khắc nghiệt. Căn bệnh viêm phổi hoành hành khắp địa điểm và lây nhiễm bệnh cho hàng chục ngàn người. Tôi không may bị mắc bệnh, cuộc sống đời thường vốn vẫn thiếu thốn, đói rét lại thêm bệnh lý quái ác khiến tôi chỉ hoàn toàn có thể nằm bẹp trên giường, ho từng đợt dữ dội như ý muốn vỡ tung lá phổi. Ngày ngày, tôi nằm trên chiếc giường sắt, xuyên thẳng qua khung cửa sổ và quan sát sang tường ngăn trần trụi của căn nhà gạch kế bên. Chị Xiu vì chăm lo cho tôi mà ít nhiều suy sụp. Tôi biết đã những lần chị nhịn ăn chỉ để sở hữu tiền mời bác sĩ cho khám bệnh cho tôi.
Một buổi sớm nọ, sau khi bác sĩ cho thăm hỏi, tôi thấy đôi mắt chị Xiu sưng húp mặc dù miệng vẫn rộn ràng tấp nập huýt sáo một điệu dân ca. Tôi vượt mệt yêu cầu chẳng thể cử rượu cồn hay nói chuyện. Hình như chị tưởng tôi ngủ yêu cầu khẽ khàng thu xếp cái giá bán vẽ và bắt đầu vẽ hình minh họa truyện. ở ngắm chị làm việc chán chê, tôi hướng mắt về phía tường ngăn gạch ở trong phòng hàng xóm, nơi bao gồm một dây hay xuân leo mình bám vào những viên gạch men đỏ, một khoảng sân trống, một tường ngăn trơ trụi, cây thường xuân già cỗi, gốc vặn vẹo mục nát, leo mang lại giữa bức tường. Ngọn gió lạnh giá đã có tác dụng rơi rụng đám lá, phơi bày các nhánh gần như trơ trụi bám vào mấy mảng gạch men vụn vỡ. Tôi khẽ nhẩm đếm trong miệng:
- Mười hai, mười một, mười, chín, tám,….
Lá cây rơi thật nhanh. Bố ngày trước còn ngay sát cả trăm lá, đếm nhức cả đầu, giờ đồng hồ thì dễ dàng rồi. Năm…
Chị Xiu ngấc đầu nhìn, khẽ đến bên tôi và hỏi:
- Em vẫn đếm cái gì vậy Giôn – xi
Tôi chỉ mang đến chị xem các chiếc lá bên ngoài. Cuộc đời tôi rồi cũng giống các cái lá kia, mỏng dính manh, dễ dàng rụng. Chúng ngoài ra không có công dụng chống cự trước từng đợt gió rét. Khi cái lá ở đầu cuối lìa cành thì cũng chính là lúc tôi từ vứt cõi đời này.
Xiu mắng tôi là trang bị trẻ con, chỉ nghĩ về linh tinh. Chị cố gắng cho tôi ăn một không nhiều cháo rồi kéo rèm cho tôi ngủ.
Đêm hôm đó, trời mưa khôn cùng lớn. Từng nhịp gió gào rít qua khe cửa. Chắn chắn hẳn bên ngoài kia, cây thường xuân sẽ trụi lá. Sáng sủa ngày mai lúc tỉnh dậy, tôi biết mình sẽ trút hơi thở cuối cùng, vẫn như cây thường xuyên xuân để gió cuốn đi.
Vừa tỉnh giấc giấc, tôi sẽ thấy chị Xiu ngủ gục trên bàn. Khuôn mặt chị hốc hác, xanh xao cho tội nghiệp. Tôi khẽ chứa tiếng gọi chị, ghẻ lạnh bảo chị kéo tấm tấm che lên. Tôi mong xem cây thường xuân. Xiu uể oải, chán chường miễn cưỡng làm theo lời tôi. Tôi thấy trong đôi mắt chị tất cả chút căng thẳng.
Bên kế bên kia, một cái lá thường xuyên xuân vẫn treo bản thân trên cây. Loại lá còn xanh, rìa lá sẽ ngả vàng, kiên định và tự do trơ bản thân giữa giá chỉ rét. Trận mưa kinh khủng đêm qua đã nâng tất cả anh em của nó đi, chỉ 1 mình chiếc lá bé nhỏ ấy vẫn giữ vững vào thân cây khẳng khiu, nhất quyết níu giữ lại vòng đời của nó.
Tôi lần thần cả người. Một dòng lá bé bé dại từng ấy nhưng sức sống bên phía trong thực sự mãnh liệt. Trận bão đêm qua cũng ko thể vượt qua được nó. Vậy nhưng mà tôi, một con tín đồ còn trẻ, còn sức tuy thế lại phó mặc cuộc đời mình, chỉ nghĩ về đến dòng chết. Tôi bật khóc, tự hỏi bản thân mình đã làm gì trong suốt thời hạn qua. Quan sát sang Xiu, chị cũng bàng hoàng như tôi, nhìn chằm chặp vào chiếc lá cuối cùng.
Tôi khẽ lay tay chị, đòi uống một chút rượu nhẹ cho ấm người. Đã từ rất mất thời gian rồi, cơn thèm nạp năng lượng của tôi mới quay trở lại. Tôi ban đầu chịu hấp thụ dưỡng hóa học vào cơ thể, tìm kiếm ra hồ hết thú vui cho chính mình và giữ ý thức phấn chấn, lạc quan. Chưng sĩ cho thăm và nói rằng tình hình bệnh lý của tôi vẫn tiến triển khôn xiết tốt. Tôi mỉm cười, khe khẽ hát và tay đang tò mò cuộn len bỏ chỏng chơ trong chống bấy lâu.
Xiu lao vào phòng sau khi thì thầm với chưng sĩ, gương mặt chị tỏ rõ vẻ xúc động. Chị đặt chân tới giường, bao bọc lấy tôi:
- con mèo nhỏ của chị…! nạm Bơ – men đã không còn rồi. Do tình trạng bệnh viêm phổi. Fan ta đã tìm thấy rứa sau mẫu đêm mưa gió kinh khủng ấy đấy. Cụ mới chỉ lây truyền bệnh có hai ngày thôi. Em biết sao không? khắp cơ thể cụ ướt nhẹp, đôi giầy và áo quần sũng nước, lạnh lẽo như nước đá. Họ không thể hiểu nổi chũm đã đi đâu vào một đêm kinh hoàng như thế. Rồi chúng ta tìm thấy mẫu đèn bão và một chiếc thang. Bên dưới sàn nhà thay còn vương vãi vãi những cây viết vẽ, bảng màu. Và em quan sát xem, dòng lá bên cạnh kia không khi nào rung động. Bởi vì đó chính là cụ Bơ – men đã vẽ nó, vào loại đêm toàn bộ những chiếc lá hầu như lìa cành. Đó đó là kiệt tác của cuộc đời cụ đấy!
Tôi nghe chị nói, nhảy khóc nức nở. Cầm Bơ – men già cả đáng kính vẫn hi sinh thân mình cho 1 con bé mà thời gian nào vậy cũng mắng là ngớ ngẩn nghếch như tôi. Tấm lòng của cầm cố đã đổi rước mạng sống và cống hiến cho tôi. Tôi lưỡng lự phải làm sao để đền đáp hết đậc ân này. Nạm ơi, cháu sẽ sinh sống thật tốt, sống nỗ lực phần của ráng và biến đổi một họa sĩ có tên tuổi. Để rồi lúc đó, mọi tranh ảnh cháu vẽ sẽ phần đông kí tên cụ, cho đều người nghe biết cụ, một lớp lòng cao cả, một họa sỹ chân chính.
Bài văn chủng loại Vào vai Giôn-xi nhắc lại câu chuyện Chiếc lá cuối cùng số 2 con đường chọn
Mùa đông! Gã viêm phổi lang thang thọc bàn tay lạnh giá vào các khu công ty tồi tàn với tôi - Giôn-xi, một họa sỹ nghèo đang trở thành một trong số nạn nhân trước tiên của gã. Nghèo túng, bệnh nạn khiến tôi vô vọng tâm cầm dành không còn cho chuyến du ngoạn xa xôi bí ẩn của mình.
Xem thêm: Tải Trò Chơi Game Trồng Cây Bắn Ma 2 #3, Game Trồng Cây Bắn Ma 3
Tôi xùng Xiu - một đồng nghiệp, mướn trọ trên 1 căn gác gần khu vui chơi công viên Oa-sinh-tơn, tầng dưới nạm Bơ-men sẽ già 60 tuổi hay ngồi làm chủng loại cho cửa hàng chúng tôi vẽ tranh trên tầng dưới. Bây giờ thời tiết mùa đông rất tự khắc nghiệt. Mưa phũ phàng cùng gió vùi dập kéo dãn triền miên ko dứt. Gió mùa rét ào ào cồn vào cửa sổ mưa bồm bộp quất nước. Cây hay xuân còn trên bức tường gạch bên bên đối lập với cửa sổ căn phòng của mình đang trút lá. Tôi đợi lúc nào chiếc lá sau cuối rụng xuống thì tôi cũng hà đời.
Chị Xiu thường xuyên động viên an ủi chăm sóc tôi. Cơ mà tôi chẳng để ý. Bây giờ tôi thấy trung ương hồn mình thật cô đơn, gần như sợi dây giàng buộc với bạn bè với cuộc sống đời thường cứ lới rộng dần dần từng gai một. Trời vừa hửng sáng sủa tôi đã thều thào nhờ vào chị Xiu kéo tấm mành miếng lên. Ôi kìa! vẫn còn đấy một mẫu lá duy nhất đối kháng độc gan dạ treo phụ thuộc vào tường cuống lá xanh sẫm nhưng dường như rìa răng cưa sẽ úa vàng trắc chắn nó sẽ rụng nhanh. Vậy mà cả ngày hôm ấy tôi vẫn nhìn thấy nó. Xuyên đêm mưa gió vẫn tiếp tục ào ào. Trời vừa sáng tôi lại yêu mong Xiu kéo tấm mành mảnh lên. Lạ chưa, loại lá vẫn còn ở đó. Vì sao nó không rụng nhỉ? sức mạnh nào đã hỗ trợ nó vượt lên trên sự khắc nghiệt của thời tiết, hợp lý và phải chăng đó là sự gan góc quả cảm bền bỉ? Còn tôi thì sao? Tôi sẽ buông xuôi chán nản vô vọng đầu hàng số phận. Lý do chiếc lá có thể còn tôi bắt buộc tồn tại? Tôi thấy bản thân thật yếu ớt vô dụng, nên lấy lại tinh thần nghị lực sống! tuyệt nhất định phải thế! Tôi bèn dựa vào chị Xiu lấy cho ít rượu chút sữa kê lại loại gối để ngồi lên che gương coi khuôn mặt của mình. Tôi trung ương sự với chị: "Muốn chết là 1 trong tội! Một ngày nào đó em sẽ về vịnh Na-Plơ". Cuộc sống dần phục hồi trong tôi. Dựa vào thuốc men của bác sĩ, sự tận tình quan tâm của Xiu cùng nghị lực lòng mê mẩn sống của tôi, cuộc sống thường ngày lại mỉm cười với tôi.
Buổi chiều chị Xiu bao phủ lấy tôi cùng cả chiếc gối kể đến tôi nghe "Cụ Bơ-men đã bị tiêu diệt rồi em ạ, em bao gồm thấy loại lá chẳng khi nào rung rinh bởi đó là siêu phẩm của núm bơ-men cố đã vẽ nó vào các đêm cái lá ở đầu cuối rụng xuống". Trời ơi! chũm Bơ-men đã chết rồi sao. Chết bởi sự dở người nghếch ý nghĩa kì quặc của tớ ư. Tôi choáng váng hối hận day dứt. Một tín đồ sống cô độc như vậy Bơ men khát vọng vẽ siêu phẩm mà chưa bao giờ thực hiện được. Lúc này chỉ vì mong muốn cứu tôi mà gắng đã hi sinh tính mạng của bản thân phải rồi đó chính là kiệt tác của cụ bởi nó được vẽ trong hoàn cảnh quan trọng đêm buổi tối mưa phũ phàng gió vùi dập nó tương tự thật tới mức tôi cùng chị Xiu không nhận thấy đó là 1 trong bức vẽ. Nó cứu vớt sống tính mạng con người của tôi nhưng lại lại cướp đi tính mạng của con người người tạo nên nó. Nó là sản phẩm kết tinh của kĩ năng trái tim dịu dàng vô hạn đức hi sinh cùng lòng vị tha. Nó còn xác định sức bạo gan của thẩm mỹ và nghệ thuật chân chính hướng tới phục vụ cuộc sống thường ngày của nhỏ người.
Cảm ơn cụ! lúc này tôi phải làm những gì để xứng danh với sự ra đi của cụ? Tôi cần sống tốt hơn trẻ trung và tràn đầy năng lượng vẽ siêu phẩm Vịnh Na-Plơ, đi khắp trái đất đem nghệ thuật chân chủ yếu phục vụ cuộc sống đời thường con người. Ca tụng những tấm lòng cao thâm biết hi sinh vì bạn khác.
Bài văn mẫu Đóng vai Giôn-xi kể lại mẩu chuyện Chiếc lá ở đầu cuối số 3 bỏ ra tiết
Tôi là Giôn-xi, một cô hoạ sĩ nghèo của nước Mĩ xa xôi. Là một người nghệ sĩ, tôi cần đi các nơi để tìm xúc cảm sáng tác. Vày vậy, tôi đã chạm mặt nhiều chuyện bất ngờ, rất có thể kể cho các bạn nghe hàng giờ. Dẫu vậy trong toàn bộ những điều ấy, câu chuyện bất ngờ nhất lại là mẩu truyện về chính phiên bản thân tôi. Mẩu truyện “Chiếc lá cuối cùng”.
Ngày ấy, tôi cùng Xiu-đi - một chị các bạn vô cùng thân thiết, tốt bụng - sống trong một khu nhà trọ tốt tiền. Hàng xóm của công ty chúng tôi hầu hết mọi là những người lao đụng nghèo, trong số đó có một bạn hoạ sĩ già thương hiệu là Bơ- men. Chũm Bơ-men cũng có thể có một niềm đam mê không nhỏ tới thẩm mỹ nhưng chắc rằng cụ chưa tìm được nguồn cảm xúc sáng tác. Trong phòng cụ gồm một tấm vải vóc vẽ căng ra đã từ khóa lâu lắm với ông nuốm suốt ngày có vẻ như say khướt.
Mùa đông năm ấy, trời lạnh dữ dội. Trong thôn trọ của shop chúng tôi lan tràn 1 căn bệnh tai quái ác, căn bệnh viêm phổi. Cuộc sống thường ngày nhiều thiếu thốn, đói với rét, cộng với thể lực vốn yếu ớt ớt, tôi cũng trở thành gã lớn lao độc ác ấy hỏi thăm. Bạn mệt rã rời, hầu hết cơn ho dữ dội tưởng chừng không dứt khiến bạn tôi như chảy ra thành bụi. Tôi đã trọn vẹn bị bệnh lý đánh gục. Chị Xiu hoảng hốt chăm lo chạy chữa cho tôi. Với số tiền ít ỏi, dường như Xiu đã đề nghị nhịn ăn đủ bữa nhằm lo chưng sĩ. Chị ít ngủ và hay khóc thầm. Không tính Xiu với vị chưng sĩ già xứng đáng mến, rứa Bơ-men cũng thường giỏi lên thăm tôi. Mọi khi thấy tôi thều thào ho khan cụ đều không đồng ý ngao ngán. Với nhất là lúc thấy tôi khước từ những thìa cháo của Xiu, cố gắng thường không tiếc lời mắng mỏ tôi là con nhỏ nhắn ngu ngốc.
Dần dần, tôi thấy bạn mình yếu đuối đi. Các cơn ho dằng dai hơn, tôi cảm thấy không được sức để cơ mà ho lớn. Tôi nằm ẹp xuống giường, thiết yếu tự dậy được. Tôi thấy cuộc đời đang từ bỏ mình từng ngày một từng phút. Hộ gia đình quanh tôi trống vắng, lạnh mát vô cùng. Tôi thẫn thờ liếc qua cửa sổ: bên cạnh kia, những chiếc lá hay xuân đang âm thầm lặng lẽ rời cành. Chao ôi! cuộc sống tôi cũng đang âm thầm lặng lẽ rời bỏ sự sống như thế. Từng phút, từng phút một... Với tôi biết, khi dòng lá cuối cùng lìa cành thì cuộc sống tôi cũng lìa bỏ nhân gian. Tôi nói ý nghĩ ấy với Xiu, chị ôm lấy tôi vào lòng an ủi:
- bé mèo nhỏ của chị... Em chớ nghĩ vớ vẩn như thế. Bác bỏ sĩ nói em sắp phục hồi rồi.
Tôi biết đó chỉ là khẩu ca dối. Xiu đi rước thuốc mang đến tôi, chị gặp cụ Bơ- men, nói nào đó với cụ. Tôi lại thấy nạm mắng tôi khôn cùng lớn:
- ngớ ngẩn ngốc! thiệt là con bé bỏng ngu ngốc! Ai lại đi lắp đời mình vào những chiếc lá ngớ ngẩn!
Đêm hôm ấy, mưa gió dữ dội. Tôi nghe ngoài trời từng nhịp lá rào rạt rơi. Tôi biết, kế bên kia, loại lá thường xuyên xuân sau cuối sắp rụng. Tôi chỉ chờ mang đến ngày mai chú ý thân cây trơ trụi nhằm trút khá thở cuối cùng.
Sáng hôm sau, tôi ngủ dậy thấy chị Xiu vẫn ngủ gục trên bàn: buổi tối qua có lẽ chị vẫn thức khuya lắm để siêng tôi. Tôi chú ý nhìn gương mặt hốc hác, xanh tươi của chị mà lại thấy thương chị vô cùng. Bất giác, tôi xót xa mong mỏi chờ khoảng thời gian ngắn chiếc lá sau cuối rời cành nhằm khỏi làm phiền những người xung quanh. Chị Xiu thức dậy, lại sát hỏi coi tôi bao gồm cần gì không. Tôi không nhìn Xiu, thờ ơ bảo chị kéo tấm rèm lên. Xiu uể oải, ngán ngẩm và lo ngại căng trực tiếp miễn cưỡng kéo tấm rèm lên. Ô kìa! ko kể kia một dòng lá thường xuyên xuân vẫn còn đó! chiếc lá kiên trung dính vào thân cây trườn trên tường. Mẫu lá còn xanh, chỉ rìa lá thì vẫn ngả vàng. Trận mưa giông kinh hoàng đêm qua ko làm cái lá không đủ thì vì sao tôi lại vội rời bỏ cuộc sống thường ngày tươi đẹp? Rời quăng quật ước mơ đổi mới họa sĩ? Rời quăng quật Xiu yêu quý của tôi? Tôi quan sát sang Xiu, chị cũng đang ngạc nhiên trân trân nhìn cái lá. Tôi mừng rơn bảo chị lấy tôi chút chút rượu nhẹ. Xiu vui vẻ rời khỏi phòng.
Dần dần, tồi thấy niềm tin phấn chấn hơn. Người thấy mạnh bạo dần lên. Chưng sĩ vào thăm dịch cho tôi cũng thấy hí hửng hẳn. 1 trong các buổi sáng, trong những lúc chờ Xiu đi mang thuốc, tôi khẽ mang cuộn len và dòng que đan để thử làm cho chút gì sau thời gian dài nằm nệm bệnh. Lát sau, Xiu vào phòng, tôi thấy gương mặt Xiu khôn xiết xúc động. Chị đặt chân tới giường, chú ý sâu vào đôi mắt tôi:
- bé mèo nhỏ của chị...! nạm Bơ-men đã không còn rồi. Mất vì căn bệnh viêm phổi. Vào chiếc đêm mưa gió hãi hùng hôm trước, bạn ta tra cứu thấy nạm khi bạn cụ sẽ ướt mềm. Sau đêm ấy, thế nằm liệt giường với vừa mất sáng nay. Dưới móng tường trước hành lang cửa số phòng chị em mình - Xiu hướng góc nhìn đến loại lá thường xuân bất động - người ta thấy rơi vãi các chiếc bút vẽ, số đông bảng màu... Giôn-xi! Có bao giờ em thắc mắc tại sao không khi nào em thấy dòng lá sau cuối rung động...? vậy Bơ-men vẫn vẽ nó vào chiếc đêm tất cả những dòng lá không giống rời cành.
Nói rồi Xiu khóc nức nở. Tôi trân trân nhìn loại lá cuối cùng.. Lòng dấy lên niềm một xúc hễ vô cùng
Giờ đây, tôi đã là một trong hoạ sĩ mang tên tuổi. Dưới mỗi bức vẽ của bản thân mình tôi mọi kí tên Bơ-men. Sản phẩm năm, vào ngày giỗ của cụ, tôi vẫn quay trở lại khu đơn vị trọ xưa viếng chiêu mộ cụ. Kỉ niệm về vậy và loại lá ở đầu cuối tôi vẫn còn lưu giữ trọn vẹn trong tim. Tôi đã nhiều lần test vẽ lại mẫu lá ấy nhưng mà lần nào cũng đành bất lực ngồi trước miếng vải white trơn. Tôi biết, chỉ tất cả lao động nghệ thuật hết mình tôi mới có thể đền đáp sự hi sinh kếch xù của fan hoạ sĩ già đáng yêu ấy.
Bài văn mẫu mã Đóng vai Giôn-xi kể lại câu chuyện Chiếc lá ở đầu cuối số 4 lựa chọn lọc
Mùa đông! Gã viêm phổi long dong thọc bàn tay lạnh buốt vào những khu công ty tồi tàn và tôi – Giôn-xi, một họa sĩ nghèo đã trở thành một trong số nạn nhân trước tiên của gã. Nghèo túng, bệnh nạn khiến tôi vô vọng tâm nắm dành không còn cho chuyến du ngoạn xa xôi bí hiểm của mình.
Tôi xùng Xiu – một đồng nghiệp, thuê trọ trên một căn gác gần khu dã ngoại công viên Oa-sinh-tơn, tầng dưới gắng Bơ-men vẫn già 60 tuổi xuất xắc ngồi làm mẫu cho công ty chúng tôi vẽ tranh ở tầng dưới. Lúc này thời tiết mùa đông rất xung khắc nghiệt. Mưa phũ phàng và gió vùi dập kéo dãn triền miên ko dứt. Gió bấc ào ào rượu cồn vào hành lang cửa số mưa bồm bộp quất nước. Cây thường xuân còn trên bức tường gạch đơn vị bên đối diện với hành lang cửa số căn phòng của tớ đang buông bỏ lá. Tôi đợi bao giờ chiếc lá sau cuối rụng xuống thì tôi cũng hà đời.
Chị Xiu liên tục động viên an ủi chăm sóc tôi. Tuy nhiên tôi chẳng để ý. Hôm nay tôi thấy trung khu hồn bản thân thật cô đơn, phần lớn sợi dây giàng buộc với anh em với cuộc sống cứ lới rộng dần từng gai một. Trời vừa hửng sáng tôi đã thều thào nhờ vào chị Xiu kéo tấm mành mảnh lên. Ôi kìa! vẫn tồn tại một cái lá duy nhất 1-1 độc dũng cảm treo dính vào tường cuống lá xanh sẫm nhưng ngoài ra rìa răng cưa vẫn úa rubi trắc chắn nó sẽ rụng nhanh.
Vậy mà một ngày dài hôm ấy tôi vẫn nhìn thấy nó. Suốt cả đêm mưa gió vẫn liên tiếp ào ào. Trời vừa sáng tôi lại yêu ước Xiu kéo tấm mành mảnh lên. Lạ chưa, cái lá vẫn tồn tại ở đó. Vì sao nó ko rụng nhỉ? sức khỏe nào đã hỗ trợ nó vượt lên trên mặt sự hà khắc của thời tiết, hợp lý và phải chăng đó là sự việc gan góc can đảm bền bỉ? Còn tôi thì sao? Tôi đang buông xuôi ngán nản vô vọng đầu hàng số phận. Vì sao chiếc lá rất có thể còn tôi cấp thiết tồn tại? Tôi thấy mình thật yếu ớt vô dụng, yêu cầu lấy lại tinh thần nghị lực sống! độc nhất vô nhị định cần thế!
Tôi bèn nhờ vào chị Xiu lấy cho chút rượu chút sữa kê lại dòng gối để ngồi lên che gương coi gương mặt của mình. Tôi vai trung phong sự cùng với chị: "Muốn chết là 1 trong những tội! Một ngày nào đó em sẽ về vịnh Na-Plơ". Cuộc đời dần hồi phục trong tôi. Nhờ thuốc men của bác sĩ, sự tận tình chăm lo của Xiu với nghị lực lòng mê mệt sống của tôi, cuộc sống lại mỉm cười với tôi.
Buổi chiều chị Xiu bao phủ lấy tôi với cả chiếc gối kể mang đến tôi nghe "Cụ Bơ-men đã chết rồi em ạ, em bao gồm thấy chiếc lá chẳng khi nào rung rinh do đó là kiệt tác của vắt bơ-men vậy đã vẽ nó vào các đêm chiếc lá sau cuối rụng xuống". Trời ơi! nạm Bơ-men đã chết rồi sao. Chết vì chưng sự ngây ngô nghếch ý nghĩa kì quặc của mình ư. Tôi choáng váng hối hận day dứt. Một người sống cô độc như thế Bơ men khao khát vẽ kiệt tác mà chưa bao giờ thực hiện tại được. Lúc này chỉ vì mong cứu tôi mà cầm đã mất mát tính mạng của chính bản thân mình phải rồi đó chính là kiệt tác của cụ bởi vì nó được vẽ trong hoàn cảnh đặc trưng đêm tối mưa phũ phàng gió vùi dập nó như thể thật tới cả tôi và chị Xiu không phân biệt đó là một bức vẽ. Nó cứu vãn sống tính mạng của con người của tôi tuy vậy lại giật đi tính mạng con người người tạo nên nó. Nó là sản phẩm kết tinh của kĩ năng trái tim yêu thương vô hạn đức hi sinh với lòng vị tha. Nó còn khẳng định sức to gan của thẩm mỹ chân chính hướng tới phục vụ cuộc sống đời thường của nhỏ người.
Cảm ơn cụ! bây giờ tôi phải làm những gì để xứng đáng với sự ra đi của cụ? Tôi đề nghị sống xuất sắc hơn mạnh bạo vẽ kiệt tác Vịnh Na-Plơ, đi khắp trái khu đất đem thẩm mỹ và nghệ thuật chân bao gồm phục vụ cuộc sống con người. Ca tụng những tấm lòng cao tay biết mất mát vì fan khác.
Xem thêm: 15 Trò Chơi Khăm Khiến Bạn Cười Ra Nước Mắt, The Dead Ways Ii: Hành Trình Chết Chóc Tập Ii
CLICK ngay lập tức vào TẢI VỀ tiếp sau đây để download Văn mẫu Đóng vai Giôn-xi nói lại câu chuyện Chiếc lá cuối cùng của O.Hen-ri Ngữ văn lớp 8 hay nhất file word, pdf trọn vẹn miễn phí.